Nhâm Thìn, Mẹ đã chín mươi
Bồi
hồi Mẹ kể quãng đời gian truân.
Ngày
xưa vui vẻ muôn phần,
Một
nhà hạnh phúc quây quần sớm hôm.
Gắng
học hành, gắng lo toan
Mẹ
vang danh học trò ngoan một thời...
Bỗng
đâu tai biến tơi bời
Gia
đình ly tán, tình người nát tan,
Cả
nhà lâm cảnh lầm than
Đời
nhung lụa bỗng như làn chiêm bao.
Cậu,
Dì rau cháo nuôi nhau
Ông
đày biệt xứ có đâu ngày về!
Mấy
năm gian khó tứ bề
Cả
nhà chịu đựng không nề gian lao,
Cũng
nhờ chí lớn tài cao
Cũng
nhờ công đức anh hào hiển linh
Chị
em gắng vượt sức mình
Mỗi
người một vẻ ai khinh ai bằng...
Ngoài
ba mươi mới sang ngang
Tưởng
yên thân, lại cơ hàn lao đao,
Mấy
lần sơ tán vùng cao
Mấy
lần lương-giá dầu hao lần hồi.
Nghĩ
mà thương Ba, Mẹ tôi,
Đồng
lương giáo chức sao nuôi một nhà!
Trồng
rau nuôi lợn thả gà
Và
căn lớp nhỏ thật là đơn sơ,
Chong
đèn suốt sáng tinh mơ
Bên
trang giáo án đến giờ dạy thêm
Tuổi
cao Mẹ vẫn dạy kèm
Nghe
“Bà” giảng toán cháu khen “Bà” tài
Tiếng
thơm truyền khắp chẳng sai
Tấm
gương Ba, Mẹ mấy ai không tường.
Rời
trường vẫn nặng tình thương
Ba, Mẹ thắp lửa soi đường các con.
Chín
mươi, Mẹ đã héo hon
Vẫn
là gương sáng để con yêu nghề...
Cầu
mong Mẹ khỏe mọi bề!
Cháu con bên mẹ đề huề sớm hôm.